Sapa huyền ảo trong sương
Như phần đầu tôi đã nêu, khi tôi đến Sapa thì đã hơn 4 giờ chiều và đang có mưa nhẹ. Chính vì có mưa nên Sapa có độ ẩm cao và có sương.
Sau khi dùng cơm xong thì trời đã tối. Tôi bắt đầu một mình lang thang xuống phố với ý định tìm đến Chợ tình Sapa để một lần được tường tận bao điều mà tôi mong ước lâu nay. Đêm nay cũng là đêm cuối tuần – tối thứ 7!
Khi chiều có một anh ở địa phương bảo: Tối nay cuối tuần nhưng có mưa nên có lẽ ít người đến với chợ tình, nhất là các chàng trai, cô gái các dân tộc thiểu số ở các bản xa.
Một mình tôi lang thang xuống phố. Mưa rây nhẹ giăng giăng lẫn hơi sương đêm se lạnh…
Cảnh sắc Sapa ban ngày đã vô cùng rực rỡ, đến đêm lại càng trở nên lung linh huyền ảo của hơi sương dưới ánh đèn nhẹ như hơi thở của núi đồi khỏa lên những nóc nhà, con phố, tán cây…
Cuối cùng tôi đã đến được nơi cần đến. Trước mắt tôi, ngôi nhà thờ đá đã hiện lên trong ánh đèn ấm nóng và cái se lạnh của hơi sương với những bóng người đang tìm đến điểm hẹn: Chợ tình!
Đúng như lời dự đoán, đêm nay chợ tình vắng người do thời tiết. Những chàng trai đợi bạn với chiếc khèn trên vai buồn bã. Bởi vậy tôi và những du khách không được xem những điệu múa khèn của các chàng trai ở chợ tình Sapa trong lần này. Đây quả là một điều đáng tiếc đối với tôi, nếu không thì tôi cũng ghi được vài tấm ảnh hay để giới thiệu bạn bè và làm tư liệu về điệu múa khèn của chợ tình Sapa.
Một số người phụ nữ dân tộc đang kiên trì ngồi bán nốt chút hàng thổ cẩm, rồi lại tất tả trở về bản làng trong đêm sương giá lạnh.
Tôi dọc theo con đường dốc thoai thoải giữa thị trấn, trong ánh sáng lờ mờ của những chiếc đèn đường, làn hơi sương lan tỏa dịu dàng xua màn đêm sâu thăm thẳm. Càng về khuya “thị trấn trong mây” này lại càng lạnh giá và lạ lùng. Đi xa một chút về phía đường Cầu Mây, tôi cảm nhận rõ vẻ hoang sơ của núi rừng Tây Bắc. Bên tai chỉ còn lại những tiếng gió thốc và hơi lạnh của sương. Những đôi tình nhân đi du lịch trên đường chốc chốc lại đưa hai bàn tay chà xát thật mạnh rồi áp lên má. Dù đã mặc tới ba bốn lượt áo, nhưng nhiều người vẫn không thể xua tan đi cái giá lạnh nơi đây.
Tôi tiếp tục lang thang trên phố đêm và cảm nhận về Sapa. Tôi đi về hướng khu chợ vì ở đó còn ánh đèn và đông người qua lại. Những du khách bắt đầu dần tản đi về khách sạn để sởi ấm hoặc đi tìm đến quán chợ bán hàng đêm thưởng thức các món ăn nhâm nhi cốc rượu hay một cốc cà phê ấm nóng trong cái lạnh se lòng của đêm Sapa.
Những gian hàng bán đồ ăn bày biện thật bắt mắt, mùi thịt nướng thơm lừng, nghi ngút khói đang vẫy gọi những du khách đói bụng, muốn thưởng thức chút hương vị ẩm thực của núi rừng.
Chợ tình đã vắng người, chỉ còn khu chợ đêm này là nhộn nhịp du khách tham quan các gian hàng bán hàng vải, quần áo… hoặc dạo mua một vài món quà lưu niệm cho người thân, bạn bè nhân chuyến đi Sapa này.
Có thể nói, tôi đã có một đêm trải lòng mình với đêm Sapa huyền ảo để cảm nhận những cảm xúc mới lạ giữa sương khói mênh mông đất trời và cái lạnh se sắt. Tôi đi qua những con dốc, những dãy phố yên bình đang chuẩn bị giấc ngủ đêm dài, những ngỏ nhỏ quanh co, những bậc đá cuối con đường hun hút vắng người…
Nếu ai đã một lần đi Sapa chắc hẳn khó lòng quên được cảm giác khi được ngắm cảnh về đêm của thị trấn. Một vẻ đẹp đến nao lòng, làm ai khi ra về cũng phải luyến tiếc, để rồi thầm nghĩ “Chào Sapa nhé. Hẹn có dịp rồi tôi sẽ lại lên với Sapa!”.
Tôi chia tay Sapa và tiếp tục cuộc hành trình của chuyến đi Tây – Đông Bắc…
Tôi đến với Sapa lần này trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi, chỉ có một buổi chiều, tối và sáng sớm hôm sau nhưng tôi đã cố gắng trải lòng bằng cách ghi lại những khoảnh khắc với cảm xúc của mình, để rồi hôm nay khi nhìn lại tôi càng thêm tự hào và càng yêu quý đất nước và con người Việt Nam chúng ta hơn!